napthengay
2024-05-18 22:21:15 - Lượt xem: 552



napthengay

Chẳng bao lâu sau, chồng tôi gọi điện thoại và tôi nói với anh tin tức này. Sau đó tôi gửi một tin nhắn dài cho mẹ tôi, kể cho bà cùng một nội dung tương tự. Khi tôi đọc lại câu trả lời của bà, tôi bắt đầu khóc. Không quan trọng rằng tôi là một phụ nữ Á châu trưởng thành đi bộ trên phố châu Âu với nước mắt rơi dài. Tôi đọc lại tin nhắn của mẹ tôi lần nữa, và lần nữa. Bà ước gì mình có thể ở đây với tôi. Tôi nhớ lại mười một năm trước, khi bà phải phẫu thuật để loại bỏ một khối u nang trong tử cung của bà. Cùng tử cung đó mà bà đã mang tôi trong chín tháng đầu tiên của đời mình. Tôi đã ở đâu vào lúc đó? Ở Luân Đôn, trong chương trình trao đổi sinh viên. Tôi đã ước gì gì khi đó? Là khối u của mẹ không tồn tại, đơn giản rằng để tôi không phải trở về nhà sớm.napthengay